PHỐ CŨ

Hôm qua tuyết rơi đầy trên ngõ vắng
chớm mùa đông đã lạnh đến nao lòng
mây vần đục khiến nắng vàng lang đãng
ánh hồi quang như thổn thức hồn người. 

Ta dạo bước qua từng con phố cũ
nghe người xưa vọng nhắc mấy lời trầm
người đợi ta đã từ muôn kiếp trước
lạc cõi lòng, tìm mãi, chẳng gặp nhau. 

Ngày qua vội như ánh chiều đương xuống
mây mới vàng rồi thoắt lạnh lùng tan
ta ngoảnh mặt soi bóng mình vách cũ
hỏi đời như chiếc bóng buổi hoàng hôn ?

Căn nhà nguyện đã bao mùa sương tuyết
vẫn dang tay ôm lấy những nỗi đời
còn ta mãi theo cõi lòng luân lạc
trước tượng Người bỗng thấy ngậm ngùi thương. 

Người đứng lặng rêu phong cùng mưa gió
đến ngàn năm vẫn nở một nụ cười
ta thử hỏi cuộc đời ta đương có
sẽ còn gì qua muôn dặm thời gian ?

Những nụ đời trăm năm rồi cũng mất
sao nét hiền hằng hữu mãi tượng kia
có phải chăng là nguyện lòng bất diệt
thấm ý lành sỏi đá cũng hồn nhiên.

Ta nhìn lại cõi lòng ta phiêu bạt
cứ trôi hoài về phía ánh hoàng hôn
mang theo nắng sóng sánh vàng như mật
bỏ lại đời những khoảng tối buồn tênh. 

Ôi ! ta nguyện cho lòng ta hiểu được
một niệm đời để dạ mãi sắt son
ta sẽ giữ bằng hồn ta chân thật
để lang thang chẳng mất lối quay về.

Chớm đông, Montreal, tháng Mười một 2021